Tâm sự 18+
Những ngày sau chia tay, dẫu trời kia có xanh đến mấy thì lòng người vẫn lạnh. Cảm giác chông chênh khi biết mình vừa mất đi một thứ gì đó, có thể là đã từng dành hết cả thanh xuân vun vén mong vẹn tròn nhưng giờ chỉ còn là ảo ảnh, đưa tay ngỡ chừng chạm tới nhưng thực chất thu về toàn là nỗi đau.
Là có những ngày, bạn ngủ dậy và mở mắt ra, loay hoay với công việc đến lúc trời ngả về chiều. Ngước lên nhìn, một bầu không khí xám xịt ủ ê khiến tim như ngừng đập. Là cái cảm giác sau khi chia tay một người, bạn biết: Rằng vẫn ở cùng nhau dưới một bầu trời nhưng đã chẳng còn là gì của nhau nữa; nhưng người đó không biết: Nỗi đau thì vẫn ở đó, với riêng bạn mà thôi.
Bên kia nắng vẫn ấm đúng không? Người vẫn vui đúng không? Rồi người sẽ lại thương một người khác. Nụ cười đó, ánh mắt đó, bàn tay đó sẽ dành cho một người khác. Rồi người sẽ quên, rằng thanh xuân của người từng có tôi.
Bên này vẫn vậy, trời vẫn âm u, đau đến xám lòng. Ai đó từng nói với tôi rằng, những ngày sau chia tay là những ngày đua xem ai mau quên hơn, ai quên mau người đó thắng. Nếu quả thật là vậy, tôi thà trở thành người thua cuộc vì kí ức thanh xuân có người vẫn vẹn nguyên ở đó, chỉ có điều bây giờ nó là thứ gây đau lòng mà thôi. Mà đã là kí ức thanh xuân, đau lòng cách mấy cũng làm sao đành đoạn dứt bỏ được?
Những ngày thành phố này như bé lại trong lòng bàn tay, gói gọn trong kí ức nhưng lại rộng lớn đến vô chừng vì không thể nhìn thấy nhau nữa. Dù đi đâu, gặp ai, làm gì...trong đầu vẫn chỉ giữ lại hình bóng của ai đó – một người mà bây giờ mình chẳng thể nào giữ nữa. Vì người đã đi mất rồi.
Năm tháng vội vã, người rồi cũng sẽ quên chuyện của ngày hôm nay và thành người xưa – chuyện xưa vãn hồi không thể trở lại. Còn tôi hay bạn, sau nhiều những sóng gió ập đến, hẳn trái tim đó cũng ra chai đá vì những vết sẹo chằng chịt mất rồi.
Chia tay, hay hết yêu bỗng trở thành một khái niệm đáng sợ. Không phải sợ mình chẳng còn ai chăm lo, sợ không còn bàn tay nào để nắm hay bờ vai nào đó để dựa vào. Mà là sợ cái cảm giác mình vẫn tồn tại còn mọi thứ như dừng lại ở ngày 2 đứa buông tay.
Mình đã chẳng thể vì nhau mà bước tiếp. Đoạn đường đời của người, tôi chỉ có thể ghé ngang, nhấm nháp lấy chút mùi vị hạnh phúc rồi rẽ phải, hướng khác nhau. Người vẫn sẽ ở đó, cùng tôi dưới một bầu trời, nhưng tim đã không cùng một nhịp đập nữa.
Thành phố này vẫn đẹp, như lần đầu tôi gặp người. Thanh xuân rồi cũng sẽ đi mất, cũng chẳng ai còn đứng đó đợi nhau.Tất cả chúng ta, đến cuối cùng, vẫn chỉ là kẻ khờ quẩn quanh trong mê cung của thời gian bội bạc. Vậy hà cớ gì cứ phải chấp nhất làm chi những chuyện đã từng? Thôi thì, còn giữ được gì cho nhau hãy cứ giữ, vì tuổi trẻ không bao giờ đến lần thứ 2...
xabuon.com
Tâm sự 18+ Những tâm sự chân thành và xúc động về tình yêu đôi lứa, hạnh phúc gia đình - xabuon.com

Bình luận
Báo cáo vi phạm